Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

Từ bỏ Đảng CS Việt Nam

Võ Văn Tạo
27-10-2018



Tác giả Võ Văn Tạo (phải) và nhà văn Nguyên Ngọc

Tin tức đại tá nhà văn quân đội Nguyên Ngọc ra tuyên bố từ bỏ ĐCSVN hôm 26/10/2018 như cơn bão chấn động cộng đồng mạng. Thế nhưng, hơn một nghìn đầu báo, tạp chí, trang tin điện tử có “môn bài” của ĐCSVN như giả điếc, giả câm.
Trong tuyên bố, Nguyên Ngọc nêu rõ lý do từ bỏ đảng: sự kiện Ủy ban Kiểm tra TW đảng đòi kỷ luật PGS-TSKH Chu Hảo – một trí thức lớn, tâm huyết khai dân trí, một người bạn – đồng chí – đồng hành lâu năm của anh, là giọt nước tràn ly cho ý định ấp ủ từ mấy thập niên qua, khi càng ngày càng nhận rõ chân tướng phản bội lý tưởng ban đầu, ngày càng phản dân hại nước của những người đang quyết định và lèo lái ĐCSVN, giam hãm đất nước, bỏ tù nhân dân. Tuyên bố công khai bỏ đảng, Nguyên Ngọc muốn bày tỏ thái độ sát cánh cùng Chu Hảo, hiên ngang đương đầu với cuộc “tuyên chiến với giới trí thức” (lời PGS-TS Hoàng Dũng) của ĐCSVN hắc ám.

Nhiều thế hệ, trong đó có thế hệ chúng tôi, vẫn in sâu ký ức lấp lánh về một Nguyên Ngọc – Nguyễn Trung Thành, qua tiểu thuyết đồ sộ “Đất nước đứng lên”, những bút ký rực lửa “Rừng xà nu”, “Đường chúng ta đi”… trong những trang sách giáo khoa văn học. Đó là cây đại thụ cao lớn hàng đầu trong đội ngũ trí thức VN qua 2 cuộc kháng chiến lớn.
Thế hệ chúng tôi một thời hăng hái
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dậy tương lai”
Vào chiến trường miền Nam, chiến đấu vì thống nhất đất nước, cháy trong tim nhiệt huyết từ các tác phẩm văn chương của Nguyên Ngọc và các văn nghệ sĩ kháng chiến khác. Một niềm tin thật chân thành, thánh thiện, nhưng cũng quá ngây thơ: rồi đây hết giặc, đất nước độc lập, nhân dân sẽ tự do, ấm no, hạnh phúc trên con đường XHCN, mọi bất công, đau khổ sẽ chỉ còn là dĩ vãng.
Nhưng thực tế phũ phàng đất nước sau 30/4/1975 dần làm Nguyên Ngọc và không ít người trong chúng tôi ngày càng thất vọng. Nắm bạo quyền, độc đoán cai trị đất nước, đè nén bóc lột nhân dân, chóp bu ĐCSVN ngày càng tha hóa. Với họ, chỉ có đặc quyền đặc lợi bất chính và bẩn thỉu do thể chế “vua tập thể” mang lại là tối thượng.
Từ chỗ trương khẩu hiệu “người cày có ruộng” để lừa mị, huy động sức dân trong giai đoạn tranh đoạt quyền lực, họ thản nhiên cướp đoạt đất đai, nhà cửa của người dân, kể cả nhà ở, ruộng vườn của gia đình những Bà mẹ VN Anh hùng – những kẻ đào giếng cho họ uống nước. Họ vơ vét tàn bạo, làm giàu đến chóng mặt trên xương máu liệt sĩ, trên sự lầm than, điêu linh của nhân dân. Ai lên tiếng phản kháng thì họ không ngần ngại ngậm máu phun người, vu khống là “thế lực thù địch, phản động, trở cờ, kẻ thù của nhân dân…”, bỏ tù, khủng bố…
Trong một lần cà phê ở Nha Trang, tôi kể Nguyên Ngọc nghe về một nhà thơ tên tuổi, đồng đội thân thiết của anh thời Văn nghệ Khu V chống Mỹ, nay cũng là một trí thức phản biện tên tuổi. Nhà thơ ấy vẫn hy vọng về khả năng tự sửa chữa sai lầm, tha hóa của ĐCSVN. Lặng ngẫm giây lát, Nguyên Ngọc nhẹ nhàng tủm tỉm: “Khác nào người ta hy vọng có thể thoát lên khỏi vũng lầy bằng tự lấy tay túm tóc mình, nhấc lên?“. Trong khi Nguyên Ngọc cho rằng, ĐCSVN có nguồn gốc sai lầm từ Đại hội Tour (Ng Ái Quốc dự, 1920) thì nhà thơ ấy vẫn mong ĐCSVN quay về với thời Chính phủ lâm thời 1945 của Hồ Chí Minh.
“Trăm năm trong cõi người ta”, ai cũng có thể, lúc này, khi khác có nhầm lẫn. Nhưng tôi tin như tin trái đất quay quanh mặt trời: ở tuổi 86, với tư duy thâm trầm, sắc bén của nhà văn, dịch giả, nhà văn hóa trải bao thăng trầm, từng khẳng khái khước từ Giải thưởng Văn học nghệ thuật Hồ Chí Minh 2011, quyết định công khai từ bỏ ĐCSVN của anh là hoàn toàn đúng đắn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét